Trước mỗi chuyến đi mình hay có những nỗi lo sợ nho nhỏ. Trước chuyến Nepal đầu tiên, mình sợ đáp xuống giữa Kathmandu nửa đêm lỡ không ai đón rồi có loạn lạc không? Rốt cuộc mình đã đi Nepal những ba lần. Trước khi đi Andante Nature Retreat cũng vậy, mình sợ… không có gì làm cho hết ngày. Vì tiếng đồn về Andante mình đã nghe từ lâu, không wifi, không sóng điện thoại, đường đi vào xa xôi cũng khó nhằn, nhưng bởi một lẽ mà mình cũng muốn tự mình trải nghiệm: là bạn bè mình ai nấy đi về cũng viết một bài dài phải bấm *xem thêm* để khen (ngay cả những bạn hiếm bao giờ post gì quá hai dòng).
Andante Nature Retreat nằm lọt thỏm giữa rừng. Đâu đó trên con đường đèo từ Đà Lạt ra Nha Trang, trước khi tới vườn thú Zoodoo, các cậu sẽ rẽ phải và đi thẳng lâu thiệt lâu trên con đường mà nếu không chắc đúng đường thì các cậu sẽ quay đầu trở ra. Mình chạy xe máy trên con đường ấy vào một buổi sáng sớm lạnh tăng cường, bàn tay rét run bám chặt hai tay lái để lên dốc và đổ dốc, giữ bánh xe không trật khỏi con đường nhiều đá hơn lối mòn.
Nên khỏi phải nói, khi thấy cổng Andate mình đã mừng hết lớn, rẽ ngay một cú rất gắt và mém té ngay phút 89. Andante đón mình qua một hành lang gỗ dẫn vào căn bếp mở nằm trên triền đồi. Hai bên là rau, là hoa oải hương, là thông reo, là cây núp lùm, là đủ thứ hoa xinh cỏ dại và bầy chó trông có vẻ rất hóng xem Sen nào mới tới đây?
Anh Bình dẫn tụi mình vào căn bếp và giới thiệu một vòng. Trong đó mình nhớ nhất hai câu: “bình thường sáng anh không đốt lửa nhưng hôm nay lạnh quá phải đốt để sưởi!” (hai bàn tay em gào thét mưu cầu điều đó anh ạ) và “dịch vụ ở ngoài thì người ta check in check out có giờ, Andante thì không thích vậy, có phòng là tụi anh sắp xếp cho tụi em vào, khi về mà không có khách book kế tiếp thì em ở tới chiều cũng không sao, không tính thêm tiền” (cả người em cũng đang gào thét được ngủ sau một chuyến xe đêm không mấy êm ả). Và cũng hên sao, anh khách sáng đó đã quyết định check out về sớm, và tụi mình được check in sớm ngủ bù cả đêm vạ vật.
Andante nghe bảo là tên khúc nhạc giữa một bản Sonate, được chơi với tốc độ chậm, thong thả. Là một chương để nhìn lại vào nội tâm, sau một đoạn mở đầu allegro tiết tấu nhanh, Andante chậm lại để sau đó nhạc được chơi nhanh và mạnh mẽ tiến tới hồi kết. Bừng tỉnh sau giấc ngủ vùi, Andante bình yên như xoá nhoà ranh giới giữa tỉnh và mộng. Mọi thứ lúc đó yên ả, chỉ còn tiếng gió reo khẽ khàng qua rừng thông, cùng tiếng suối róc rách phía dưới cây cầu. Lâu rồi mình mới có những ngày sống chậm nhàn nhã đến vậy.
Cả ngày mình tha thẩn trêu chó, ghẹo cây, ngắm hoàng hôn trên đồi, vùi khoai dưới trời đêm, cứ thế mà ngày hết hồi nào không hay. À xin lỗi, lúc đầu bạn nói cái gì mà sợ không có gì làm ấy?
Các bạn chó ở Andante thân thiện như những nhân viên khách sạn thứ thiệt. Trong đó đặc sắc có em Lem. Xuất thần như một nhân viên dẫn khách về giới thiệu phòng, xong canh cửa cho khách ngủ. Khách đi dạo sẵn sàng dẫn đường. Khi khách có nhu cầu sống ảo liền thể hiện khía cạnh người mẫu ảnh. Khi khách sưởi ấm bên bếp lò, em ngồi bên vỗ về như đang chờ được tâm sự cùng người lạ.
Bếp ở Andante dài ba gian. Đủ đồ chơi để trà chiều, vùi khoai, ăn vặt, hoặc đơn giản là nấu vài món với rau hữu cơ ngoài vườn. Anh Bình nấu ăn ngon xuất sắc, chuyện chờ cơm anh nấu như một niềm vui lấp lánh chia ngày ra ba cột mốc: chờ ăn sáng, chờ ăn trưa và chờ ăn tối. Ăn bữa nào cũng tấm tắc hài lòng. Còn nếu muốn tiết kiệm chi phí, ba gian bếp có gạo, trứng và rau ngoài vườn tuỳ ý bạn sử dụng, mua tí thịt ở chợ đầu ngõ vào để tủ lạnh thì cứ thế mà nấu nướng thôi.
Nếu các cậu có theo dõi blog mình, thì sẽ thấy chiếc blog này ra đời thật ra là kết quả của một vấn đề tâm lí. Trước 30 mình có rất nhiều vấn đề về tâm lí (dù lúc đó phim Bố già chưa chiếu ngoài rạp). Sau 30 thì mình thôi không tâm lí hoang mang nữa, mà chuyển sang hoang mang về bệnh tật nhiều hơn. Nói chuyện này, để nói rằng ngày mình lên Andante, mình đang ổn. Nhưng trong lúc rảnh rỗi, lục những tập bút kí của khách để lại ở bếp, mình bắt gặp rất nhiều hoang mang tâm lí đã được xoa dịu ở Andante, trong đó có những dòng bút kí dài của rất nhiều người bạn mình đã đi từ trước. Như chính cái tên, khoảng thời gian ở Andante như liều thuốc cô đơn giúp những người đang rối bời được một lần quan sát những gì đang diễn ra bên trong mình, và dàn xếp nó. Cuộc sống hối hả, tụi mình dễ nhìn nhận về chuyện bên ngoài nhiều hơn là tự hiểu về bản thân mình. Còn với những người đang bận rộn như mình, thứ Andante cho mình là những ngày yên ổn, hả hê với môn nghệ thuật của “không làm gì cả”.
Andante đi một lần, nhưng cảm giác thân quen như là nhà, yên ổn như một giấc mộng đẹp ngủ cả ngày không muốn thức. Mọi người nói vui muốn Andante phải xin visa. Thực chất là khi muốn đặt phòng ở trại, các cậu sẽ có một cuộc phỏng vấn nhẹ online với chị Lê, là chị chủ Andate. Mục đích của cuộc phỏng vấn này, để chắc rằng những giá trị mà Andante mang lại phù hợp với nhu cầu của các cậu. Sau khi xác nhận booking, chị Lê sẽ gửi cho bạn một chiếc file pdf có tất tần tật giải đáp những gì bạn cần để đến Andante, nên không như những bài blog trước, mình cũng thôi không có những dòng hướng dẫn cặn kẽ các cậu cách đi làm gì. Mình tin file pdf đó sẽ làm rất tốt chuyện của nó.
Nên nếu vẫn còn băn khoăn sẽ làm gì cho hết ngày ở một nơi giữa rừng, giữa thiên nhiên đẹp đẽ, không wifi, không sóng điện thoại, thì nên chăng các cậu hãy cứ vác ba lô mà đi để tự trải nghiệm xem các cậu sẽ làm gì ở đấy.
Như một dòng bút kí mình đọc được “tôi tìm thấy câu trả lời cho câu hỏi mà tôi không biết rằng tôi đang mang.”
chả lẽ lại bảo, từ ngày anh ổn rồi blog anh cũng mốc meo luôn huhu. Em chưa đến chỗ này, nhưng có một người bạn từng rủ e đến đây và bảo chỗ này muốn đi phải trả lời một cái bảng như đi phỏng vấn xin việc. Thật lòng mà nói, vẫn mong anh viết blog, nhiều nhiều một xíu. E là fan đó =)))
LikeLiked by 2 people